“Nó vẫn cứ đến nơi thôi mà”

Mùng 1 tết âm, ngày tết trên cao nguyên rất nhộn nhịp. Khắp các bản làng mọi người đổ về trung tâm thị trấn Mèo Vạc để chơi tết, để đi dạo, để đi thăm thân.

Bảo và Mrs. Mập (mẹ của bảo) rủ nhau đi bộ quanh thị trấn để xem mọi người chơi tết như thế nào, rồi tiện đường mở cửa, thắp sáng căn nhà cấp bốn ngày xưa của bà. Trên đường về từ ngôi nhà ấy, Bảo tâm sự với mẹ rất vui vẻ.

Tới một đoạn dốc, Mrs. Mập vì chân ngắn nên thở thành tiếng. Bảo quay sang hỏi “mẹ chân ngắn tũn, đi chậm mà vẫn mệt cơ, hay để Bảo đi chậm hẳn cho mẹ bắp kịp”. Được thằng Bảo trêu chọc xuốt 20 năm nên bà chỉ cười và nói:

“Ừ chân ngắn, nhưng nó vẫn cứ đến nơi thôi mà”

Mrs. Mập